pacman, rainbows, and roller s

cô bé caramen

  • Này anh, anh ăn kẹo không?
  • Ơ này nhóc, anh có quen em không?
  • Nếu anh hỏi thế, thì em nghĩ là không.
  • Thế sao em lại mời một người không quen ăn kẹo, mà lỡ em bỏ gì vào kẹo thì chết anh à?
  • Tùy anh, anh cứ cầm lấy, còn ăn hay không là quyết định của anh.

    Và sau cuộc hội thoại ngắn ngủi đến kì lạ ấy, trên tay Nam bây giờ đang là một cột kẹo caramen, lại còn là một cột kẹo bóc dở, chỉ còn gần nửa số kẹo nữa chứ. Nam trân trân nhìn cột kẹo trên tay, nhớ lại lúc em đưa cho nó thứ này, nó đã nghĩ ngay đến cái cảnh quảng cáo trên tivi: một anh chàng muốn làm quen với cô gái ở rạp chiếu phim, đã chuyền cột kẹo thế này đến chỗ cô ta. Và thế là Nam cười khẩy, chắc mẩm: “Ôi dào, chắc lại một em bé nào đó bị choáng ngợp trước vẻ đẹp trai của mình đây mà, trêu lại em ấy tí cho vui!”.

    Đấy, chính vì cái suy nghĩ mà nó “chắc chắn đến... 101%” ấy, Nam – với kinh nghiệm tình trường chẳng phải thuộc hàng cao siêu nhất nhưng cũng đạt đến độ bạn bè phải ngước nhìn ngưỡng mộ, đã tự tin quay sang chủ nhân cột kẹo kia, cùng em làm nên cuộc nói chuyện mà theo nó là vớ vẩn nhất, tẻ nhạt nhất, và thất bại thảm hại nhất trong hành trình “tán gái” đã đạt đến độ thăng hoa từ trước đến giờ của nó.

    Nam nghĩ mãi vẫn không hiểu nổi, rõ ràng em phải có tình ý gì với nó thì mới chủ động đưa kẹo cho nó chứ. Thế mà tại sao em chỉ giúi cái thứ vớ vẩn ấy vào tay Nam rồi ung dung bước đi, chẳng thèm ngoái đầu lại nhìn nó thêm một giây nào?

    Từ ngày nhận thức được mình được bố mẹ phú cho vẻ ngoài “chuẩn khỏi phải chỉnh” như thế nào, Nam cũng bắt đầu cảm nhận được những ánh mắt ngưỡng mộ của bọn con gái xung quanh dành cho mình. Đời nó đã quá quen với sự có mặt của những tiếng thầm thì, xuýt xoa, thậm chí là hò hét sau lưng mỗi lần bước đi trên sân trường. Thế mà hôm nay, trên sân ga, lúc Nam đang ngồi trên băng ghế đợi đón bà bác dưới quê lên chơi, nó đã bị em – rõ ràng là một cô gái chính hiệu, lờ đi phũ phàng!

    Nam không hiểu, thực sự không hiểu?

    ***

  • Aaa!
  • Này thằng khùng, mày định gọi hàng xóm nhà tao sang hết đấy à?

    Thy thẳng tay ném cái gối to đùng vào bộ mặt đang đần thối ra của thằng bạn thân. Chẳng hiểu vì chuyện gì mà trưa nay nó phóng hộc tốc sang nhà Thy, mặt mũi phừng phừng tức giận, rồi cứ thế ngồi ì trong phòng chẳng chịu về. Điểu làm Thy lo là ở chỗ, tay thằng bạn cứ giữ khư khư một cột kẹo caramen bóc dở, miệng thì lải nhải thảm thiết: “Tại sao? Tại sao? Tại sao?...”. Nhìn triệu chứng như này dễ thằng bạn sống sung sướng quá hóa rồ rồi, sáng nay Thy vừa đọc thấy bài báo nói về mấy vụ stress kiểu này.

  • Này này, Nam ơi, mày điên rồi à Nam? – Thy vỗ vỗ vai thằng bạn.
  • Ừ… tao đang điên đây, tao điên lắm rồi đây… Tại sao?... - Nam vẫn tiếp tục lải nhải.
  • Thôi, khổ thân mày, đúng là bệnh tật không trừ một ai mà, yêu đương cho lắm vào rồi đến lúc điên có em nào thèm lại gần đâu. Ngoan nào, để tao báo cho bác bên nhà một tiếng, rồi thu xếp đưa mày đi Châu Quỳ một chuyến. – Thy thở dài an ủi thằng bạn.
  • Mày nói cái quái gì đấy?

    Nam thôi la hét, quay sang ngơ ngác nhìn con bạn lúc này đang thể hiện một bộ mặt nghiêm trọng quá mức cần thiết, mắt long lanh nhìn nó đầy âu yếm.

  • Này, đừng nói mày nghĩ tao điên thật đấy chứ, không phải ai cũng thần kinh không bình thường như mày đâu nhé. – Nam ném trả lại cái gối vào con bạn.

  • Ô thế không phải mày bị tự kỉ vì sướng quá à, há há há, làm tao giật cả mình, suýt nữa lại phải tốn tiền mua hoa quả thăm hỏi mày trong viện tâm thần, may quá, may quá. – Thy hớn hở.
  • Thôi đê, tao không rỗi hơi đùa với mày đâu, đầu tao đang sắp nổ tung rồi đây.
  • Ờ thôi không trêu mày nữa, có chuyện gì mà mày cắm rễ ở đây cả buổi chiều hành hạ bạn bè như này hả?

    “Được lời như cởi tấm
    lòng”, Nam thở dài kể một mạch cái chuyện khó hiểu sáng nay nó gặp phải với con bạn, không quên kèm theo những thắc mắc làm nó đau đầu nghĩ mãi mà không ra. Thy chăm chú lắng nghe Nam nói, chỉ cười tủm tỉm rõ là đểu giả, lại còn chẳng hề ngạc nhiên hay bình luận chen vào câu nào. Đợi đến lúc Nam trút bực tức xong xuôi, Thy mới bò lăn ra cười phá lên, trông con bạn có vẻ thích thú ra mặt lắm. Nam ngớ người ra, tức tối:

  • Con khỉ, mày cười thế đủ chưa hả? Mày thấy bạn mày bị sỉ nhục mà vui thế cơ à?
  • Chuẩn đấy, há há há, lần dầu tiên tao thấy có một “nữ nhi” đủ bản lĩnh làm thằng bạn tao phải ngơ ngẩn bức xúc như thế này đấy! Ô là la tao muốn gặp em ấy quá đi, há há… - Thy vẫn chưa dừng cười được.
  • Hừ, bạn với chả bè! Mày yên tâm, kiểu gì tao cũng phải tìm bằng được em ấy hỏi cho ra nhẽ, lúc đấy mày tha hồ mà gặp.
  • Mày điên thật rồi Nam ơi, mày mới gặp em ấy có mấy phút, một manh mối cúng chẳng có, tìm thế nào được. – Thy ngạc nhiên.
  • Mày nghĩ tao là ai hả? Cứ chờ đấy!

    ***

    Đương nhiên phải có nguyên do thì Nam mới tự tin khẳng định với con bạn thế rồi. Vào buổi sáng định mệnh ấy, trong lúc ngơ ngẩn nhìn em lạnh lùng bước qua mặt, kinh nghệm tán gái lâu năm vẫn đủ sức nhắc nhở đối mắt Nam phải tập trung quan sát đối tượng, không để thoát bất kỳ một chi tiết nhỏ nào. Và thành quả thu được cực kỳ khả quan, may mắn sao hôm đó em lại mặc đồng phục trường, và cái phù hiệu đính trên áo dù em có đi xa đến cỡ nào Nam cũng vẫn có thể nhận ra – chính là phù hiệu trường cấp ba cũ của nó chứ đâu. “Hà hà, ông trời giúp ta rồi đây!” – Nam cười thích thú.

  • Hế lô u, lâu lắm mới gặp u, buôn bán được lắm hay càng ngày trông u càng trẻ đẹp ra hay sao ấy u ạ.

    Sáng hôm sau, Nam y như kế hoạch đã vạch sẵn, trong vai anh sinh viên về thăm lại mái trướng cấp ba cũ, nhưng thực ra là phục kích chờ đến lúc tan học tìm em, tiện thể nếu được thì hỏi han thêm về em nữa, “biết địch biết ta, trăm trận trăm thắng” mà. Điểm đầu tiên Nam “cập bến” chính là quán nước u Tám đối diện cổng trường. Đây chính là nơi tụ tập quen thuộc của học sinh trường cũ của Nam, chẳng đứa nào từng học ở đây là không biết đến u Tám, và đương nhiên bất kỳ thông tin gì về lũ học trò này u đều biết hết, muốn hỏi gì là ra ngay – quả đúng là nguồn thông tin vô tận cho Nam tha hồ mà “khai thác”.

  • Cha bố mày, không lo đi học đi về đây định lôi kéo mấy đứa nhỏ theo mày đấy hử? Vào đây chơi với u, nhanh nhanh!

    Ngồi quán u Tám, những kỷ niệm ngày còn đi học ùa về trong lòng Nam. Khi nó lên lớp 9, mẹ mất – một cú sốc tinh thần lớn đến mức nó không thể gượng dậy nổi, rồi dần dần nó trở nên điên loạn và bất cần lúc nào không hay. Bố lấy vợ mới, Nam chẳng quan tâm, nó lấy việc chống đối và nổi loạn để cố che giấu nỗi đau trong lòng, để quên đi vết thương đang ngày một hằn sâu trong tim.

    Những ngày tháng đi học với Nam là chuỗi ngày trốn học, “bùng tiết” cày game, đi học muộn… liên miên. Và sau những lần như thế, Nam đều ngồi quán u uống nước đợi vào tiết sau, lâu dần thành “khách ruột’ của u luôn. Nhớ hồi mới đi học Đại học, Nam nhớ quán u đến mức sáng nào cũng phải tạt qua uống cốc nước với u rồi mới vội vàng đến trường học, sau vì bận học, những lần đến quán u cũng thưa thớt đi nhiều.

  • Lâu không gặp u nhớ con chứ gì? Con bảo u rồi, đố u tìm được thằng nào chịu khó uống trà đá của u nhiều như con đấy.
  • Gớm anh nữa, lâu không thấy mày u tưởng mày quên trường này luôn rồi chứ. Dạo này thế nào rồi con?...

    Lâu không gặp, Nam mải nói chuyện với u Tám quên luôn cả việc chính, mãi đến lúc tiếng trống tan học vang lên nó mới sực nhớ ra. Vội vàng quay hẳn người về hướng cổng trường, tập trung hết “công lực” quan sát. Nó vẫn còn nhớ dáng người em khá nhỏ nhắn, chắc chỉ cao tầm 1m55 đến 1m60 là cùng, tóc cắt ngắn, đeo kính
    gọng đậm rất cá tính, nên cũng dễ nhìn ra thôi.

    Lia tầm mắt khắp cổng trường lúc này đã chật kín học sinh, Nam tập trung đến mức không dám cả chớp mắt, chỉ sợ trong một giây lơ là nào đó, sẽ bỏ lỡ em mất. Kể cũng kỳ lạ, dường như từ trước đến giờ, đây là lần đầu tiên nó bỏ nhiều tâm sức vì một người con gái đến thế này, thậm chí Nam còn chưa nghĩ đến nếu tìm được em rồi nó sẽ làm gì, sẽ nói với em những gì đây? Chỉ biết rằng, nó thực sự rất, rất muốn gặp em. Thế thôi!

    Lắc lắc đầu tập trung lại, Nam với tay ra chiếc bàn đằng sau tìm cốc trà đá đang uống dở của mình, bỗng dưng cảm nhận được hơi mát lạnh ngay bên má, nhìn sang, thì ra có một bàn tay đã cầm sẵn cốc nước đưa ra trước mặt nó.

  • Của anh đây ạ! – Chủ nhân bàn tay cất tiếng.
  • Ừ ừ… anh cảm ơn. – Nam cầm lấy cốc nước, tiếp tục tập trung quan sát đám đông nơi cổng trường.

    Bỗng nhiên, hình như có một tia điện chạy dọc sống lưng Nam, khiến nó sững người. Tiếng nói ấy, dù chỉ mới nghe chưa được vài phút, nhưng mấy ngày nay ngay cả trong giấc mơ cái tiếng nói ấy vẫn văng vẳng bên tai Nam, không thể nhầm lẫn được.

    Nắm chặt cốc nước lạnh toát trong tay, Nam chầm chậm quay về phía tiếng nói phát ra.

    Dáng người nhỏ nhắn.

    Tóc ngắn.

    Đeo kính gọng đậm.

    ...

  • Bà ơi, bàn bên kia gọi hai trà đá với một đĩa hướng dương. Còn bàn này tính tiền rồi nhé, con bỏ vào hộp cho bà rồi đấy…

    Cái bóng dáng ấy bước đi thoăn thoắt giữa các bàn trong quán nước, hết bưng bê đồ uống lại lau dọn bàn, nhặt rác dưới đất… Khuôn mặt rạng rỡ ấy, nụ cười ấy, chẳng hề giống với vẻ ung dung thờ ơ đi qua mặt Nam hôm ở sân ga hôm nào.

    Nhưng Nam chắc chắc.

    Đó là Em.

    ***

    4 năm trước...

  • U ơi con cốc trà đá.
  • Lại bùng à con, dạo này mày đổ đốn lắm rồi đấy con ạ.
  • Hì, thì giờ con về học đây còn gì. U lấy nước cho con đi, sáng giờ chưa có cái gì vào bụng, khó chịu quá.
  • Cái thằng này, chưa ăn gì uống trà cho xót ruột à, lấy tạm cột kẹo mà ăn này.
  • Hế hế. you are number one, lấy con cột caramen ấy u.

    Thằng bé lớp mười ngồi trong góc quán nước, trên bàn đặt cốc trà đá mát lạnh, tay bóc cột kẹo caramen với vẻ mặt thích thú. Đây là lần thứ ba nó chuyển trường trong năm học lớp mười này. Ừ đúng, nó đã quen với những lần bị cảnh cáo, bị thầy cô gọi riêng lên để khiển trách, rồi bố mắng chửi có, khuyên răn có… nhưng nó bỏ ngoài tai hết. Và kết quả là nó phải chuyển đi hết trường này đến trường khác vì thầy cô chẳng chịu nổi một thằng bất trị như nó.

    Ngày đầu tiên chuyển đến ngôi trường này, nó lại bùng. Sau một trận game gay cấn, nó ra hàng nước gần trường, định bụng thư giãn một tẹo rồi lại “cày” tiếp. Và ở đây nó đã gặp u Tám, không hiểu sao lần đầu tiên gặp u nó đã có cảm giác thân quen kinh khủng. U chân chất và giản dị, y như bà ngoại và mẹ nó vậy – những người đã chẳng còn ở bên nó nữa… Thế nên suốt ba năm học cấp ba, u dần dần trở thành chỗ dựa tinh thần của nó, nó nghe lời u học hành chăm chỉ hơn, không chơi bời la cà nữa…

    Ở cách bàn nó không xa, có một cô bé tóc dài đến vai, da đen nhẻm, hình như mới học cấp hai thôi. Cô bé nhanh nhẹn quét dọn lại quán, bày cốc chén, hoa quả, bánh kẹo lên bàn… Xong xuôi đâu đó, cô bé chạy lại chỗ u Tám.

  • Bà ơi con dọn bàn xong rồi, con để xôi ở bàn ấy, bà ăn đi rồi hãy pha trà nhé. Con đi học đây.
  • Ừ con đi đi không muộn.
  • Dạ vâng ạ, con chào bà con đi.

    Nói rồi cô bé leo lên xe đạp hối hả lao đi giữa dòng người tấp nập.

  • U ơi, con bé ấy là cháu u đấy ạ? – Nam hỏi.
  • Ừ cháu ngoại u đấy con, nó tên là Tâm, con bé ngoan lắm, mới tí tuổi mà đã biết phụ bà rồi. – U Tám vui vẻ.
  • Eo ôi cháu u sao mà đen với gầy thế, con còn tưởng được nhận u làm bà vợ chứ. Như này thì chịu rồi. – Nam đùa.
  • Cha bố anh, anh có xin u cũng không thèm gả cháu u cho anh đâu. – U cười.

    Câu chuyện ký
    ức như hiện về rõ mồn một trong đầu Nam, chẳng lẽ con bé con cháu u Tám đen nhẻm, gầy guộc ngày nào đây ư? Thảo nào Nam lại có cảm giác là lạ với em đến thế, ra em và nó đã gặp nhau hàng ngày suốt ba năm trời đi học mà nó không hề để ý. Đúng là Trái Đất tròn, không ngờ giờ em đã lớn đến thế này, và không ngờ nó và em lại gặp lại nhau trong hoàn cảnh đặc biệt như thế.

    Nam quan sát em đang tất bật phụ giúp u Tám, bất giác mỉm cười nhớ lại câu nói đùa ngày xưa. Tự nhiên nó muốn thời gian trôi đi thật nhanh lên, để đám học sinh kia về hết, và nó sẽ tiến lại phía em. Giờ thì nó đã biết mình phải nói gì với em rồi, à không, nó có quá nhiều điều muốn nói với em ấy chứ. Để sắp xếp lại xem nào, hỏi em dạo này thế nào rồi này, em có nhớ nó không này, chuyện nhà em, chuyện u Tám, chuyện trường lớp nữa…

  • Anh Nam, anh có thấy em đang bận thế nào không, đang rảnh rỗi thế thì giúp em với bà một tay đi.

    Nam giật mình nhìn lên, là em. Cô bé ấy đang mỉm cười tinh nghịch nhìn nó, hai tay vẫn đang khệ nệ bê khay đồ uống.

  • Ừ… để anh bê giúp em… mà, em vẫn còn nhớ tên anh kia à? – Nam lúng túng một chút, rồi nhanh nhảu đón lấy khay nước trên tay em.
  • Đương nhiên rồi, ngày trước sáng nào cũng phải nhìn cái mặt anh, không nhớ mới lạ ấy. Chỉ có anh mới quên nhanh thế thôi.

    Nam gãi đầu, thì ra em vẫn nhớ nó, nó đúng là vô tâm thật.

  • Thôi cái này em sẽ phạt anh sau. Đưa đến bàn ở góc kia anh nhé. Chịu khó giúp hai bà cháu em đi, rồi lát nữa em xin bà thưởng anh cột kẹo caramen. – Em cười.

    Nam sực nhớ ra, bây giờ thì nó đã hiểu, hiểu hết rồi.

    Vì sao trên sân ga hôm ấy em lại đưa nó cột kẹo caramen, vì sao thái độ của em khi bị nó trêu đùa lại trở nên lạnh lùng như thế.

    Đơn giản vì em vẫn luôn nhớ nó, trong khi nó lại vô tình quên mất em.

    Dường như mọi thứ làm nó đau đầu mấy ngày hôm nay đều đã được giải đáp hết một cách vô cùng bất ngờ và mỹ mãn. Bất giác, Nam mỉm cười quay nhìn về phía em, nụ cười vẫn chưa tắt trên môi cô bé đáo để ấy. Cô bé caramen của nó.

    Ngày hôm ấy trời nắng đẹp lắm, trong quán nước đối diện ngôi trường cấp ba nọ, có một chàng sinh viên vừa bê những khay đồ uống vừa huýt sáo vui vẻ, một cô bé học sinh nhỏ nhắn thỉnh thoảng lại đút tay vào túi áo để chắc chắn rằng cột kẹo caramen “phần thưởng” vẫn còn ở nguyên đấy, và một bà bán nước mỉm cười quan sát đôi trai gái…

    ***

    3 ngày trước, tại sân ga.

  • Bác ơi bác có bán cột kẹo caramen không ạ?
  • Có đấy cháu ạ.
  • Bác cho cháu xin một mảnh giấy với cái bút nữa nhé.

    Tâm thở hổn hển bóc cột kẹo caramen vừa mới mua, lấy một nửa số kẹo trong đấy ra, nhét tờ giấy vào, rồi lại chạy như bay ra dãy ghế băng trong sân ga. Đã lâu rồi, không ngờ Tâm lại gặp lại anh trong hoàn cảnh này. Suốt một năm trời theo mẹ thuyên chuyển công tác, không thể đến phụ bà hàng ngày nữa, nên Tâm cũng không gặp anh – cái người cứ sáng sáng lại gọi một cốc trà đá và một cột kẹo caramen. Đến khi quay về thi vào trường cấp ba này, Tâm mới biết anh đã đi học đại học, và thỉnh thoảng mới đến chơi với bà thôi.

    Lấy lại bình tĩnh, Tâm tiến lại gần, chìa cột kẹo ra trước mặt anh…

    Chiều hôm ấy, tại nhà Thy.

    Sau câu nói chắc nịch sẽ tìm được cô bé làm Nam điên đầu, nó bỏ về vội vàng đến mức bỏ quên cột kẹo caramen bóc dở ở nhà Thy. Và cô bạn thân của nó, vì không kìm lòng được, đã định bóc ra xin tạm viên kẹo ăn cho đỡ buồn miệng.

    Một mảnh giấy rơi ra.

    “Anh Nam, em là Tâm cháu bà Tám đây, lâu lắm không thấy anh qua ăn kẹo caramen, bà nhắc anh lắm đấy.”

    Cô bạn thân của nam nhân vật chính mỉm cười: “Thằng ngốc!”. Nhưng cô quyết định không nói cho nó về mảnh giấy này. Cô muốn để nó tự mình tìm kiếm và trân trọng hạnh phúc của chính mình. Cô linh cảm câu chuyện này rồi sẽ kết thúc có hậu cho mà xem.

TRỞ LẠI
bản quyền thuộc về WWW.TEENTHAINGUYEN.WAP.SH
[2012-01-31 22:25] boy_chutchit:

Hehe hay wa xa lun do.hjho

[2012-01-31 22:24] cutataxoa:

Uk hay day

[2012-01-30 23:45] hoang:

Her. Cung hay

[2012-02-05 21:13] Tit210tn:

Hay lắm.hỳ.tớ thík.


Bạn thấy hay chứ?